Hãy sống thật tốt để người ta sẽ cảm thấy ân hận khi không trân trọng mình.
Tôi
sinh năm 1986, nếu tính tuổi lấy chồng như các cụ thì đã là 29 rồi đấy
- cái tuổi không còn trẻ nếu không muốn nói là đã già. Tôi vẫn được mọi
người đánh giá là xinh xắn, ngoan ngoãn, học hành tử tế, và biết sống.
Tôi vốn là con nhà lành, hơi nhút nhát khi tiếp xúc với bạn khác giới.
Hồi còn đi học tôi luôn là tâm điểm của các bạn khác giới vì tôi năng
động và hay tham gia các hoạt động hát hò. Thời sinh viên tôi cũng đã
từng quý mến một người nhưng nó chỉ dừng lại ở mức độ thích mà thôi.
Rồi ra trường đi làm theo vòng xoáy của công việc, tôi là một kế toán nên công việc của tôi cũng không có cơ hội để tiếp xúc với bên ngoài nhiều. Tôi cũng có những người bạn theo đuổi nhưng tôi không có tình cảm nên chỉ có thể là bạn. Thấy tôi sắp tuổi băm đến nơi rồi mà vẫn lẻ loi nên các chị cùng công ty ra sức giới thiệu bạn bè người quen của họ cho tôi. Thế rồi tôi chấp nhận quen anh qua sự giới thiệu của chị bạn. Sau một thời gian nhắn tin làm quen tôi đã chấp nhận gặp mặt. Tôi được chị bạn giới thiệu là anh ấy cao to đẹp trai, con nhà lành, học hành tử tế, nhà cửa đàng hoàng... (quả là một cái tiêu chuẩn mơ ước của các cô gái) và tôi thực sự thất vọng sau khi gặp mặt. Anh cao to nhưng chẳng đẹp trai như tôi nghĩ, mắt lại còn một mí nữa chứ (tôi khá dị ứng vì thấy mấy cái anh mắt một mí này anh nào cũng đa tình -> xin lỗi mấy anh mắt một mí mà không đa tình nhé). Sau lần gặp gỡ ấy tôi không mặn mà lắm với anh nữa. Xin lỗi vì tính tôi hơi háo sắc tí. Thế nhưng sau lần gặp mặt ấy anh lại thường xuyên nhắn tin, gọi điện và quan tâm tới tôi nhiều hơn. Tôi bắt đầu cảm nhận thấy sự chân thành từ anh. Và tôi thích anh từ lúc nào tôi cũng không biết nữa.
Tôi cảm thấy sự chín chắn từ anh, sự chững chạc và quyết đoán. Tôi công nhận anh giỏi, có ý chí. Tôi bắt đầu mong chờ tin nhắn từ anh... Thế rồi sau 3 tháng anh biến mất không một lời giải thích. Tôi đã chủ động nhắn tin hỏi anh lý do nhưng anh chỉ im lặng. Lúc đó anh với tôi cũng chưa có gì sâu sắc, chỉ là nhắn tin chat chít hàng ngày với nhau thôi. Tôi tự nhủ đó chỉ là người qua đường thôi, cũng hơi buồn nhưng tôi đã cố gắng bình thường để tiếp tục đi tìm hạnh phúc mới. Sau 5 tháng dường như tôi đã có thể gạt hoàn toàn hình bóng của anh thì anh đột ngột quay lại, anh nhắn tin hỏi thăm, tôi đã im lặng, tôi định nói anh một trận cho bõ ghét sau cái sự im lặng kia của anh. Nhưng tôi đã không làm được, tôi đã bị anh thuyết phục bởi cái lý do rất đáng thuyết phục anh dự định sẽ đi du học để học thêm cao học nên anh nghĩ nếu tiếp tục anh sẽ làm khổ em... nhưng bây giờ anh quyết định không đi học nữa.
3 tháng trôi qua, tôi đã nghĩ đến một đám cưới như mơ nhưng tôi thực sự vỡ òa khi anh đột nhiên im lặng. 2 tuần liền anh không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại. Tôi đã chủ động gọi điện hỏi anh nhưng anh không nhắn lại. Tôi đã giận anh lắm nhưng rồi vẫn nhắn tin cho anh và anh vẫn im lặng. Tôi bắt đầu cảm thấy có chuyện gì đó không ổn. Tôi suy nghĩ đến những điều đã xảy ra trong thời gian qua. Tôi thực sự cảm thấy tôi không được quan tâm, anh không thực sự yêu thương tôi mà chỉ là muốn tìm một người để cưới cho xong chuyện. Tôi cảm thấy điều đó vì anh chẳng bao giờ dẫn tôi đi xem phim, đi cafe, hay đơn giản chỉ là cùng nhau đi dạo phố, chẳng bao giờ anh đưa đón tôi đi làm hay chỉ là gặp cho đỡ nhớ... Tôi yêu mà không thực sự được chăm sóc. Anh chỉ dẫn tôi đi khi đám bạn anh có tiệc tùng, anh rượu chè với họ rồi hát hò bỏ mặc tôi một góc với toàn những người xa lạ. Anh quá cầu toàn trong mọi chuyện. Anh khó tính, kỹ tính và nóng tính. Anh suốt ngày kêu với tôi là anh ốm, anh mệt, anh thế nọ thế kia nhưng chưa một lần anh hỏi tôi có khỏe không? Có lần tôi kêu ốm với anh thì anh nhắn lại một câu cụt lủn "Uống thuốc vào là khỏi", tôi đã nghĩ hay là tại anh nhiều tuổi (anh sinh năm 1983) nên tình yêu không còn được lung linh như thời sinh viên nữa. Tôi cũng tự ý thức được việc mình đã già nên cố gắng bỏ qua những chuyện đó, vẫn yêu anh, vẫn tin và thánh thiện.
Nhưng tôi đã nhầm. Tôi thực sự vỡ òa khi anh nói anh và tôi "rất" không hợp nhau. Anh bảo tôi không thực sự quan tâm đến anh. Anh so sánh tôi với người yêu cũ của anh. Anh bảo người ta quan tâm đến anh nhiều hơn tôi, anh cảm thấy nhớ nhung chứ không như tôi. Anh muốn tôi phải chủ động hơn. Anh lỡ phủi tay với tất cả tấm lòng của tôi vậy sao. Tôi ngỡ ngàng. Tôi đã không làm gì sai cả. Tôi không giống được những cô gái khác là phải vồ vập lấy anh, xu nịnh và tâng bốc anh? Ngoan và nhút nhát chẳng lẽ lại là cái sai hả anh? Tôi đã rất cố gắng để vun đắp tình cảm. Khi tình yêu tôi dành cho anh ngày càng lớn thì anh lại càng xa tôi. Anh bảo rằng anh muốn tốt cho tôi, rằng cả tôi và anh đều mang cái tôi quá lớn nên nếu thực sự đến với nhau tôi sẽ khổ. Anh bảo rằng anh sẽ tiếp tục ước mơ còn dang dở của anh là đi du học. Thế đấy các bạn ạ, niềm tin của tôi, tình yêu của tôi... tất cả đã trở về vạch xuất phát.
Tôi biết mình phải hoàn thiện nhiều, mình cần học hỏi nhiều, và anh đã dạy cho tôi thêm một bài học mới. Dẫu sao thì tôi cũng xin cảm ơn anh vì điều đó. Sau sự thất bại này, tôi đã rút ra bài học cho chính bản thân mình đó là đừng bao giờ đặt niềm tin quá nhiều vào ai đó. Hãy luôn tỉnh táo và sáng suốt. Thêm một kinh nghiệm được đúc rút đó là gái ngoan thật khó lấy chồng. Lúc này điều tôi nên làm đó là xóa sạch tất cả những gì có liên quan đến con người đó. Không nghĩ ngợi, không luyến tiếc, không trách móc, thù hận. Hãy bình thường trở lại, phía trước còn rất nhiều cơ hội mới cho mình. Hy vọng một ngày nào đó tôi sẽ gặp được người đàn ông thực sự của mình.
Rồi ra trường đi làm theo vòng xoáy của công việc, tôi là một kế toán nên công việc của tôi cũng không có cơ hội để tiếp xúc với bên ngoài nhiều. Tôi cũng có những người bạn theo đuổi nhưng tôi không có tình cảm nên chỉ có thể là bạn. Thấy tôi sắp tuổi băm đến nơi rồi mà vẫn lẻ loi nên các chị cùng công ty ra sức giới thiệu bạn bè người quen của họ cho tôi. Thế rồi tôi chấp nhận quen anh qua sự giới thiệu của chị bạn. Sau một thời gian nhắn tin làm quen tôi đã chấp nhận gặp mặt. Tôi được chị bạn giới thiệu là anh ấy cao to đẹp trai, con nhà lành, học hành tử tế, nhà cửa đàng hoàng... (quả là một cái tiêu chuẩn mơ ước của các cô gái) và tôi thực sự thất vọng sau khi gặp mặt. Anh cao to nhưng chẳng đẹp trai như tôi nghĩ, mắt lại còn một mí nữa chứ (tôi khá dị ứng vì thấy mấy cái anh mắt một mí này anh nào cũng đa tình -> xin lỗi mấy anh mắt một mí mà không đa tình nhé). Sau lần gặp gỡ ấy tôi không mặn mà lắm với anh nữa. Xin lỗi vì tính tôi hơi háo sắc tí. Thế nhưng sau lần gặp mặt ấy anh lại thường xuyên nhắn tin, gọi điện và quan tâm tới tôi nhiều hơn. Tôi bắt đầu cảm nhận thấy sự chân thành từ anh. Và tôi thích anh từ lúc nào tôi cũng không biết nữa.
Tôi cảm thấy sự chín chắn từ anh, sự chững chạc và quyết đoán. Tôi công nhận anh giỏi, có ý chí. Tôi bắt đầu mong chờ tin nhắn từ anh... Thế rồi sau 3 tháng anh biến mất không một lời giải thích. Tôi đã chủ động nhắn tin hỏi anh lý do nhưng anh chỉ im lặng. Lúc đó anh với tôi cũng chưa có gì sâu sắc, chỉ là nhắn tin chat chít hàng ngày với nhau thôi. Tôi tự nhủ đó chỉ là người qua đường thôi, cũng hơi buồn nhưng tôi đã cố gắng bình thường để tiếp tục đi tìm hạnh phúc mới. Sau 5 tháng dường như tôi đã có thể gạt hoàn toàn hình bóng của anh thì anh đột ngột quay lại, anh nhắn tin hỏi thăm, tôi đã im lặng, tôi định nói anh một trận cho bõ ghét sau cái sự im lặng kia của anh. Nhưng tôi đã không làm được, tôi đã bị anh thuyết phục bởi cái lý do rất đáng thuyết phục anh dự định sẽ đi du học để học thêm cao học nên anh nghĩ nếu tiếp tục anh sẽ làm khổ em... nhưng bây giờ anh quyết định không đi học nữa.
Hy vọng một ngày nào đó tôi sẽ gặp được người đàn ông thực sự của mình (Ảnh minh họa)
Và tôi đã đồng ý làm bạn gái anh. Ngay khi nhận được sự đồng ý của
tôi anh và hai người bạn đã về thẳng nhà tôi (tôi đi làm xa nhà nên phải
ở trọ, nhà tôi ở quê cách chỗ anh hơn 30km) xin phép bố mẹ tôi để cho
anh và tôi được đi lại, tìm hiểu. Khỏi phải nói bố mẹ tôi vì các cụ đang
mong con gái lấy được chồng lại thấy anh đứng đắn và biết suy nghĩ như
vậy. Nói chung là cả nhà tôi ai cũng mừng cho tôi vì tin anh là người
thật thà tốt bụng. Hai hôm sau khi về nhà tôi, anh dẫn tôi về nhà anh
giới thiệu với mẹ và anh trai, chị dâu anh. Anh dẫn tôi đi giới thiệu
với họ hàng bên nội, các chú, các thím... tôi đã vui lắm, hạnh phúc lắm
vì nghĩ rằng mình đã tìm được một nửa thực sự.3 tháng trôi qua, tôi đã nghĩ đến một đám cưới như mơ nhưng tôi thực sự vỡ òa khi anh đột nhiên im lặng. 2 tuần liền anh không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại. Tôi đã chủ động gọi điện hỏi anh nhưng anh không nhắn lại. Tôi đã giận anh lắm nhưng rồi vẫn nhắn tin cho anh và anh vẫn im lặng. Tôi bắt đầu cảm thấy có chuyện gì đó không ổn. Tôi suy nghĩ đến những điều đã xảy ra trong thời gian qua. Tôi thực sự cảm thấy tôi không được quan tâm, anh không thực sự yêu thương tôi mà chỉ là muốn tìm một người để cưới cho xong chuyện. Tôi cảm thấy điều đó vì anh chẳng bao giờ dẫn tôi đi xem phim, đi cafe, hay đơn giản chỉ là cùng nhau đi dạo phố, chẳng bao giờ anh đưa đón tôi đi làm hay chỉ là gặp cho đỡ nhớ... Tôi yêu mà không thực sự được chăm sóc. Anh chỉ dẫn tôi đi khi đám bạn anh có tiệc tùng, anh rượu chè với họ rồi hát hò bỏ mặc tôi một góc với toàn những người xa lạ. Anh quá cầu toàn trong mọi chuyện. Anh khó tính, kỹ tính và nóng tính. Anh suốt ngày kêu với tôi là anh ốm, anh mệt, anh thế nọ thế kia nhưng chưa một lần anh hỏi tôi có khỏe không? Có lần tôi kêu ốm với anh thì anh nhắn lại một câu cụt lủn "Uống thuốc vào là khỏi", tôi đã nghĩ hay là tại anh nhiều tuổi (anh sinh năm 1983) nên tình yêu không còn được lung linh như thời sinh viên nữa. Tôi cũng tự ý thức được việc mình đã già nên cố gắng bỏ qua những chuyện đó, vẫn yêu anh, vẫn tin và thánh thiện.
Nhưng tôi đã nhầm. Tôi thực sự vỡ òa khi anh nói anh và tôi "rất" không hợp nhau. Anh bảo tôi không thực sự quan tâm đến anh. Anh so sánh tôi với người yêu cũ của anh. Anh bảo người ta quan tâm đến anh nhiều hơn tôi, anh cảm thấy nhớ nhung chứ không như tôi. Anh muốn tôi phải chủ động hơn. Anh lỡ phủi tay với tất cả tấm lòng của tôi vậy sao. Tôi ngỡ ngàng. Tôi đã không làm gì sai cả. Tôi không giống được những cô gái khác là phải vồ vập lấy anh, xu nịnh và tâng bốc anh? Ngoan và nhút nhát chẳng lẽ lại là cái sai hả anh? Tôi đã rất cố gắng để vun đắp tình cảm. Khi tình yêu tôi dành cho anh ngày càng lớn thì anh lại càng xa tôi. Anh bảo rằng anh muốn tốt cho tôi, rằng cả tôi và anh đều mang cái tôi quá lớn nên nếu thực sự đến với nhau tôi sẽ khổ. Anh bảo rằng anh sẽ tiếp tục ước mơ còn dang dở của anh là đi du học. Thế đấy các bạn ạ, niềm tin của tôi, tình yêu của tôi... tất cả đã trở về vạch xuất phát.
Tôi biết mình phải hoàn thiện nhiều, mình cần học hỏi nhiều, và anh đã dạy cho tôi thêm một bài học mới. Dẫu sao thì tôi cũng xin cảm ơn anh vì điều đó. Sau sự thất bại này, tôi đã rút ra bài học cho chính bản thân mình đó là đừng bao giờ đặt niềm tin quá nhiều vào ai đó. Hãy luôn tỉnh táo và sáng suốt. Thêm một kinh nghiệm được đúc rút đó là gái ngoan thật khó lấy chồng. Lúc này điều tôi nên làm đó là xóa sạch tất cả những gì có liên quan đến con người đó. Không nghĩ ngợi, không luyến tiếc, không trách móc, thù hận. Hãy bình thường trở lại, phía trước còn rất nhiều cơ hội mới cho mình. Hy vọng một ngày nào đó tôi sẽ gặp được người đàn ông thực sự của mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét